Trước khi bắt đầu nhiệm vụ thì Shermore đã tiến hành phân tích tình huống, đủ loại manh mối đều chỉ về phía Tống Lăng, vì thế Shermore vẫn cho rằng Tống Lăng là kẻ đứng sau.

Sau khi quan sát chân thực thì tình huống nằm trong dự đoán của Shermore, Tống Lăng có liên quan mật thiết với thị trấn Cổ Tích này.

Có điều với tư cách là vai trò quan trọng trong sự kiện này, vì sao Tống Lăng lại cứu Tiêu Tân Lôi?

Lẽ nào hắn đang chơi trò thân ở doanh trại quái vật, tâm ở người?

Thấy Shermore kinh ngạc, Tiêu Tân Lôi cảm thấy thoải mái một chút, ai bảo cứ tỏ vẻ cái gì cũng biết làm gì, bây giờ cũng có chuyện ông không biết rồi đấy.

Tiêu Tân Lôi nói tiếp: "Tống Lăng nói rằng muốn sáng tạo ra một thế giới mà nhân loại và quái vật có thể hài hòa chung sống, hơn nữa kế hoạch của hắn hình như đã sắp thành công rồi."

"Nhân loại và quái vật hài hòa chung sống.... xem ra hắn điên rồi."

Shermore ngoài miệng nói Tống Lăng điên rồi nhưng trong lòng đang nhớ lại hết thảy mọi thứ mình nhìn thấy trong trấn, quái vật và nhân loại đúng là dúng phương thức quỷ dị cùng tồn tại--- mặc dù loại cùng tồn tại này thông qua quái vật tiến hành thống trị và nô dịch con người.

Tiếp đó, giọng của Tiêu Tân Lôi trở nên nặng nề hơn: "Hiện giờ tôi muốn nói một chuyện rất quan trọng, trước khi tôi bị bắt, tôi nhìn thấy mỗi người ở trong trấn đều có tướng tử, bao gồm cả quái vật!"

"Nếu như các anh không tiến hành can thiệp thì sự việc sẽ phát triển theo hướng đó, ở đây thật sự sẽ xảy ra chuyện rất kinh khủng!"

Lời này làm Shermore coi trọng, hắn đã xem qua tin tức về nhân viên bị kẹt lại, biết năng lực của Tiêu Tân Lôi, nếu Tiêu Tân Lôi nói vậy thì tức là quả thực có khả năng này.

"Trước tiên tôi sẽ đưa cô tới một nơi an toàn trốn đi, tình huống nơi này có chút phức tạp, chỉ dựa vào một mình tôi chỉ sợ không có cách nào giải quyết, tôi cần phải cùng cái tên..."

Shermore còn chưa nói hết lời thì một cơ thể cao lớn từ trên trời giáng xuống, dùng đôi mắt điên cuồng óng ánh một tia màu vàng nhìn chằm chằm Shermore, hưng phấn nói.

"Tìm được mày rồi!"

Con quái vật từ trên trời giáng xuống này là một con cóc to lớn mặc lễ phục đội vương miện, nó là hoàng tử cóc!

Sau đó hoàng tử cóc nhìn sang Tiêu Tân Lôi, đầu lưỡi ghê tởm liếm môi một chút, lưu lại một mảng lớn nước bọt tanh hôi sền sệt.

"Tiểu mỹ nhân, chúng ta lại gặp rồi, lần này tên 'Quốc Sư' kia không ở, không ai có thể ngăn cản em trở thành vương phi của ta nữa rồi."

Tiêu Tân Lôi ớn lạnh, cô từng gặp con quái vật ghê tởm này, ngoại trừ 'Quốc Vương' và 'Hoàng Hậu' thì nó chính là quái vật có địa vị tối cao trong trấn.

Mà sở thích của nó chính là tìm những cô gái xinh đẹp, ép bọn họ trở thành vương phi của nó!

Shermore thở dài một tiếng, hắn biết lần này phiền phức, chỉ có mình hắn thì hắn còn có thể cố gắng chạy thoát khỏi tay kẻ này, nhưng dẫn theo gánh nặng Shermore, tình huống khác hoàn toàn.

Hơn nữa quan trọng nhất là lần này không phải chỉ có một mình quái vật hoàng tử cóc tới.

Ở sau lưng nó đứng đủ loại quái vật hình dáng tởm lợm.

Bảy chú lùn hung ác, vua vịt xấu xí, nàng tiên cá nấm mốc, cùng với vài mụ phù thủy, tuy đám quái vật này chỉ là cấp bậc Tai Hại mà thôi, nhưng số lượng kiến đủ nhiều thì cũng có thể cắn chết voi!

Có điều chuyện đã đến nước này, hối hận cũng không có tác dụng, liều mạng chống lại mới có thể tìm ra một con đường sống!

...

"Đội trưởng Tống, ông tới bắt tôi đúng không, vậy thì đừng nhiều lời vô ích, trực tiếp đấu võ đi, tôi muốn xem thử xem kẻ phản bội rốt cuộc có bao nhiêu năng lực."

Ôn Văn nắm chặt chuôi kiếm ngắn, giọng điệu âm trầm nói với Tống Lăng.

"Siêu thợ săn, ngài nóng tính quá rồi, nóng giận hại cơ thể, vì thế đừng khẩn trương như thế, tôi tới tìm anh hợp tác."

Đối với Ôn Văn chuẩn bị ra tay, Tống Lăng giống như không nhìn thấy, ngược lại ôn hòa trấn an Ôn Văn, lộ ra dáng vẻ đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước.

"Hợp tác làm thế nào giúp quái vật giết chọc nhân loại à, thứ liêm sỉ này mặc dù tôi không có nhiều nhưng vẫn có một chút." Ôn Văn không chút do dự từ chối lời đề nghị của đối phương, sau đó híp mắt hỏi.

"Có điều tôi rất ngạc nhiên, ông là tiểu đội trưởng đội thợ săn thì chắc hẳn là đã ký khế ước chính ước, dưới hiệu lực của khế ước ông làm sao có thể làm ra chuyện như vậy."

Khế ước của thợ săn thật ra rất lỏng lẻo, bình thường cho dù thợ săn làm ra vài chuyện xấu cũng không vi phạm khế ước, nhưng hiển nhiên trợ giúp quái vật thành lập thị trấn nô dịch nhân loại thì không phải chuyện xấu nhỏ nữa rồi.

Vì thế Ôn Văn cảm thấy rất hứng thú với chuyện Tống Lăng vi phạm khế ước, dù sao thì không biết một lúc nào đó, Ôn Văn cũng cần làm ra vài chuyện quá giới hạn.

Cho dù anh không cần phải dùng vì có sự tồn tại của trạm thu nhận, nhưng biết đâu sau này lỡ như có một ngày anh thay thế Hiệp Hội Thợ Săn bằng Trạm Thu Nhận Tai Ách, người đã từng ký kết với Hiệp Hội Thợ Săn có lẽ sẽ cần.

"Chuyện này rất đơn giản, bởi vì tôi đã không còn là tôi nữa, vì thế khế ước đương nhiên mất đi hiệu lực." Tống Lăng không hề giấu giếm giải thích với Ôn Văn.

Con ngươi Ôn Văn hơi phóng đại một chút, hỏi: "Ông đã không phải là ông... là ý gì?"

Tống Lăng mỉm cười, trong giọng nói có một tia thản nhiên, đây là lần đầu tiên hắn nói ra bí mật của mình với nhân loại, ngay cả nhóm thợ săn dưới tay hắn cũng không biết bí mật này.

"Chính là ý trên mặt chữ, tôi đã không còn giống với tôi trước kia."

"Anh cũng biết, người siêu năng khi thăng lên cảnh giới Đồng Hóa sẽ có tỷ lệ mất đi ý thức của mình, bị ý thức kia chiếm lấy cơ thể, trở thành quái vật có cơ thể nhân loại, hiện tượng này được người siêu năng gọi là 'đồng hóa thất bại' cũng là 'sa đọa'!"

Ôn Văn lui về sau một bước, năng lượng vận chuyển mãnh liệt trong cơ thể chỉ chờ phát động, anh nhớ tới Nhan Bích Thanh, đương nhiên biết quái vật chiếm cứ cơ thể người siêu năng này nguy hiểm cỡ nào.

"Ông chính là loại quái vật này à?"

Tống Lăng dừng lại một chút nói: "Có thể nói là vậy, cũng có thể nói là không phải."

"Đừng có chơi đánh đố với tôi, tôi cũng không phải hòa thượng."

Tống Lăng bất đắc dĩ giang tay nói: "Thật ra anh không cẩn khẩn trương với tôi tới vậy, bởi vì tôi không phải tới tìm anh để đánh nhau, anh cũng có thể cảm nhận được tôi không có địch ý, huống chi--- tôi còn mạnh hơn anh!"

Khóe miệng Ôn Văn giật một chút, tên này lấy đâu ra tự tin như thế, dám nói hắn mạnh hơn mình?

"Vì thế chuyện anh cần làm chính là nghe tôi nói rõ mọi chuyện, anh biết bản chất của 'sa đọa' là gì không, cái này phần lớn người siêu năng đều không biết, nhưng khi anh hiểu được cái này thì có thể hiểu được một chút về sự tồn tại của tôi."

"Hình như ông muốn phổ cập kiến thức cho tôi, nhưng tôi không cần."

Ôn Văn nhíu mày nói, anh không thể hiểu được bầu không khí này, đối phương rõ ràng là kẻ địch nhưng lại đột nhiên lại muốn phổ cập kiến thức cho mình.

Nhưng Ôn Văn sẽ không thả lỏng cảnh giác, anh không có cách nào thả lỏng và lộ ra sơ hở trong tình cảnh này.

Tống Lăng tựa hồ có chút bất đắc dĩ với Ôn Văn, thở dài một tiếng rồi nói: "Để tôi nói cho xong đi, chuyện này nói ra rất dài dòng nhưng nếu không nói rõ ràng thì anh sẽ không hiểu được."

"Vậy nói ngắn gọn." Giọng của Ôn Văn vẫn lạnh lùng như cũ.

0.04995 sec| 2413.484 kb